Ca dao về áo tơi:Trời mưa thì mặc trời mưaChồng tôi đi bừa đã với thôi áo tơi cả Áo mưa hiện hữu trong cần từng dòng thơ:Lạ chân lối nhỏ mất con đường chiềuvàng cây lá đỏ mộng xiêu vẹo chớ bên trờiBụi mưa thấm dòng áo tơi nhanh lạnh hồn anh đã rã rời theo thuÁo mưa nắng quê nào với không thể khác xưathuở còn mò ốc bắt cua trưa hènắng như lửa xối bốn bềtrâm bùn kín mặt còn nghe nóng mất bừng.Nắng quê giờ vẫn cháy lưngngười quê giờ vẫn bạn cùng không thể áo mưa truyền thốngđan chằm bằng lá rừng thôibao đời dân đã chống trời hiên ngangnắng mưa có áo mưa quàngche người che cả mùa màng lúa khoai...người nào không thể cười thì luôn đích mặc người nào chưa áo tơi cả giờ vẫn quàng vai ra đồnggái quê ta vẫn má phấn lại người quê ta vẫn mặn nồng tình quê!đi xa ai cũng muốn vềcâu ca xứ sở tơi che mượt mà...Bước từ dễ dưới bóng tơi rabao người con của quê ta ranh ma ràng!